Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

Nô-en

Bà chị lấy chồng, gia đình anh rể trước năm 1954 theo Công giáo, sau lại thôi , khoảng đầu thập kỉ 90 TK trước, anh rể lại theo. (nhà anh rể có bà mẹ đi chùa , anh trai và chị dâu theo đạo con anh chị ấy và gia đình em trai em gái lại không theo CG ).Bà chị phân vân mãi , cuối cùng tết năm 2009 đi xưng tội , trở thành người theo Thiên chúa giáo . Tồng chí Thông Cào có vẻ không bằng lòng .Ô hay , tự do tín ngưỡng . Bác Uy không nói gì . Ngọt Kha thì tán thành, vì thấy bà chị mộ đạo . Hóa ra chị mình còn mộ đạo hơn cả những người khác trong gia đình.Có gì đâu , bản thân bà chị bao giờ cũng sống theo tinh thần Thiên Chúa , luôn yêu thương mọi người.
Nô-en năm trước ,mình và bọn trẻ thi nhau gửi lời chúc mừng tới gia đình bà chị .Bác Uy trịnh trọng nhắn tin. Năm nay mình chắc mọi người vẫn nhớ . Không hiểu tồng chí Thông Cào có nghĩ lại .Tinh thần Thiên Chúa thật cao cả .

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Cáo Tiên

Những người trong gia tộc từ 20 tuổi trở lên đều biết mình có tên gọi ở nhà là Cáo. Nghe bu kể lại , lúc mới sinh , mình bé tí xíu , nhăn nhúm , xấu xí...(lạy giời, khi ấy thầy đã năm mươi, bu đã bốn hai tuổi , con thành người đã là may lắm ). Giai thoại thứ nhất : Bà cụ Khuể , mẹ vợ bác Trác, ra thăm , thấy mình , thốt lên :trông như con cáo ấy nhỉ . Chết tên từ đó chăng .Giai thoại thứ hai :tồng chí Thông ngày bé luôn nghịch như con cào cào, được gọi là Cào . Thằng anh Cào , con em Cáo-hợp lý!
Trong nhà , dù ít tuổi , nhưng mình ở vai cao phết . Là cô , dì ...một loạt các tồng chí hơn mình từ năm đến mười tuổi . Là em các anh chị ( con các bác) hơn mình hai ba mươi tuổi là thường. Vì thế , chỉ có các anh chị gọi mình là Cáo , còn các tồng chí cháu chỉ dám gọi sau lưng . Chiện ! tớ đánh cho bỏ xừ ấy chứ , không cũng lườm cho rát mặt .Ti nhiên , gọi thường xuyên , gọi trong mọi hoàn cảnh , dù lễ tết , cưới xin , ma chay...cô Cáo , cô Cáo...chỉ có bác Tế trai. Thỉnh thoảng , ông anh còn lịch sự hỏi mình:cô có tự ái không ? Không ạ - được !
Giỗ Tổ năm nay mình về muộn một chút vì bận công việc .Mỗi năm lại vắng một hai người- các anh chị đều xấp xỉ tám mươi hoặc hơn thế . Có người đã về với tổ tiên , có người sức khỏe yếu. Mình không ngồi cùng mâm với mấy bà chị già nữa , ngồi với đội nhà bếp :Hương Trí (hiệu trưởng đã về hưu nửa năm ) Lợi Hữu , Nguyệt ,Lễ , Hội...các bà nội bà ngoại cả rồi.
Ăn xong , lên nhà chào các anh chị , trò chuyện một lát rồi đi. Bác Tế trai cầm tay , nói với mọi người :nó là cô Cáo , nhưng là Cáo Tiên .Giời ạ , hơn nửa cuộc đời , chưa bao giờ có lời khen nào làm mình hớn hở đến thế , (dù sống mũi có cay cay một tẹo )

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Nhớ lớp 7c Đa Phúc(3))

Thầy Trới chủ nhiệm lớp,dạy môn Văn,bồi dưỡng đội tuyển Văn .Gia đình thầy sống ở căn gác hai phố Lê Chân , cạnh hiệu thuốc cam có biển hiệu con cóc.Trong cuộc đời học sinh , mình luôn yêu quí, kính trọng các thầy cô , nhưng có bốn người có ảnh hưởng nhiều nhất đến việc học tập cũng như niềm say mê nghề nghiệp (sau này ) của mình , đó là :thầy Lập dạy lớp 4 , cô Oanh dạy toán-chủ nhiệm lớp 6 ,thầy Trới lớp 7 và cô Nga lớp cuối cấp-lớp 10.
Dạy chính khóa , thầy mặc sơ mi , quần Âu , nhưng dạy bồi dưỡng thì thầy chỉ mặc bộ quần áo ta màu nâu.Thầy ở cùng thầy Lý- người Hà Nội . Khu tập thể chỉ là dãy nhà tường đất ,thấp , mái lợp ngói , rui mè bằng tre,các phòng ngăn cách bởi tấm phên cót - các thầy cứ rút làm đóm hút thuốc nên có những chỗ trống hoác.Thương mình còn bé mà đã xa nhà , thầy và thầy Ích thỉnh thoảng lại cho mình lên Kiến An xem phim .Các thầy uống cà phê ở cửa hàng Ngã Năm thì thể nào mình cũng được ăn kem . Có lần hai thầy hỏi mình có muốn uống cà phê không , mình có làm hai thầy cười ngất.Đó cũng là lần đầu tiên trong đời mình biết mùi vị cà phê.Thời ấy , có cái túi xách 2đồng 7(giá tiền) là cả một niềm hãnh diện. Mình dành tiền học bổng , rụt rè nhờ thầy về phố mua giúp một cái .Thầy mua cho mình hẳn cái túi 3đ2 Túi hình thang ngược ,màu trắng/xanh nước biển, có hình con thuyền nhỏ nổi trên thân túi.Cho đến tận bây giờ , với mình , đó là cái túi đẹp nhất.
Thầy dạy nhiệt tình.Có lần , nhóm Văn mải đi mua me ,khế về muộn , thầy vẫn đợi để dạy . Bọn trò còn cố tình ăn trong giờ học để thày có nhìn thấy thì tứa nước miếng mà không dạy được.mình luôn dẫn đầu ,thi thành phố hai vòng đều nhất nên thầy vui lắm.Ngày thầy dẫn đi tập huấn để thi hsg miền Bắc , mình đi xe đạp thiếu nhi Liên Xô của anh Uy sang Hải phòng . Mình xuống dốc cầu Niệm , lao vun vút . Thầy tái xanh mặt mũi , nói con ơi , tao tưởng phen này mày chết, sao mày liều thế . Mình hoảng hồn , vì lần đầu tiên đi xe , xuống dốc .Và sau đó thì chỉ đi bộ cho an toàn.
Thầy cho mình mượn nhiều sách để đọc. nhớ nhất là cuốn của I-li a Ê-ren -bua và cuốn "và cây đời mãi mãi xanh tươi " của Xuân Diệu.Ảnh hưởng niềm say mê sách của thầy nên sau này , thấy một thầy dạy văn có duy nhất một cuốn sách thì mình có vẻ không tin tưởng.(Sám hối vì sau này mình mới biết thầy nghèo quá)
Thỉnh thoảng mình đến thăm thầy .Thầy cùng cả gia đình đã chuyển về khu nhà mới ở ngõ 261 Trần Nguyên Hãn.Mấy năm trước ,còn khỏe ,thầy vẫn đạp xe sang Kiến An thăm thầy Ích

Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2010

Nhớ lớp 7c Đa Phúc(2)

Xa nhà,hai tháng đầu , mình ở cùng cô Hoàng Hương Châu và cô Chuyên ở khu tập thể của các thầy cô ngay trong trường.Ăn cơm tập thể , các cô báo cho mình nửa suất tức là chỉ mất một hào rưỡi một bữa ăn.Cuối tuần đi bộ về nhà, cách gần chục cây số.Cô Châu người Hà Nội,hay dẫn mình đến xưởng sửa chữa ô tô gần đó chơi với mấy người bạn của cô.Mấy tuần sau , cô chuyển đi đến trường cấp ba Tiên Lãng,đến tận bây giờ,mình vẫn chưa gặp lại cô.Thỉnh thoảng cô Chuyên lại dẫn mình đến nhà chú Thức chơi.chú Thức có bà mẹ già bị bệnh liệt rung , nhà có vườn chuối,có cây khế cổ thụ.Chú dạy ở trường Đại học tại chức.Cô chú yêu nhau thắm thiết.Ngày cô cưới chồng,mình buồn nhất .Các thầy gửi mình vào nhà chị Bé,ở cùng Đót