DAY DỨT KHÔN NGUÔI
Trong cuộc đời mỗi con người,có nhiều khi,việc này,việc nọ xảy ra không được giải quyết kịp thời,thỏa đáng thường để lại sự ân hận,nuối tiếc.Đôi khi,cái việc xảy ra ấy đã qua lâu lắm rồi,khi còn bé dại,nhưng cũng đủ để người trong cuộc ân hận mãi.Và có những day dứt khôn nguôi....
Hơn trăm năm trước,có cậu bé chừng 5-6 tuổi theo cha ra đình làng vào dịp sóc,vọng gì đó.Cậu bé chăm chú rình bắt con chuồn chuồn đậu ở bụi cây trước sân đình.Chuồn chuồn bay rồi đậu,rồi lại bay...cậu bé cũng thấm mêt.Có cha con người ăn mày ngồi gần đó,chú bé con trạc tuổi cậu bé,lân la lại gần,ý chừng muốn giúp cậu.Và rồi,chú bé ăn mày reo lên hớn hở khi tóm được chuồn chuồn.Hỡi ôi, xòe tay ra đưa cho cậu bé,chuồn chuồn đã chết bẹp.Thế là cậu bé khóc lóc ầm ĩ,bắt đềnMọi người xúm lại,người ăn mày ngại quá,túm lấy con,phát vào mông lia lịa.Chú bé ăn mày sợ quá,co rúm người,mắt lưng tròng mà không dám khóc.Chú bị cha mình lôi đi khỏi đình làng...
Cha tôi thường kể lại câu chuyện trên với niềm ân hận.Bao giờ Người cũng khóc.Người đã làm bao việc Thiện trong suốt 82 năm cuộc đời mình,nhưng day dứt khôn nguôi, khi chỉ vì mình mà chú bé ăn mày bị đòn oan.Nếu còn sống,năm nay Cha tôi 111 tuổi.hi vọng,ở nơi chốn bình yên xa xăm kia, Cha gặp lại chú bé ăn mày khi xưa để nói lời hối lỗi.