Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Câu chuyện Nhật Bản

Trên mạng lan truyền câu chuyện người mẹ Nhật Bản hi sinh thân mình để cứu con trong trận động đất kinh hoàng hồi tháng ba."Nếu con có thể sống sót , con phải nhớ rằng mẹ đã rất yêu con "- người mẹ đối diện với cái chết ,có lẽ chị hi vọng mong manh về sự sống của con mình .Lòng yêu thương , sự dũng cảm của chị thật đáng khâm phục .Lại nhớ sự hồ nghi của nhiều người về sự thực trong câu chuyện chú bé Nhật Bản trên blog của Hà Minh Thành dạo trước .Còn mình , mình luôn tin vào những câu chuyện như vậy - vì đó là sức mạnh của tình yêu thương , là sự đẹp đẽ cao quý nhất trong cuộc đời này - mà mình tôn thờ .

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

Lòng chợt bình yên ...

Mình thích nhạc Trịnh , nhưng lại dị ứng với giọng hát của Khánh Ly - có thể tần số âm thanh (hay điều gì tương tự , mình dốt vật lý )không tương thích , nên nghe chị K.L hát hai bài là người mình choáng váng .Tưởng chỉ có mình mình bị như thế , hóa ra bác Kiên , bạn vong niên của ông nội Toe còn dị ứng nặng hơn mình , không nghe hết một câu ,trong khi có người hễ mở nhạc Trịnh là phải K.L hát nghe mới thú .Điều đó giúp mình thêm hiểu rằng : đừng bắt ai cũng phải yêu ghét giống mình.
Nhưng mình thích ca từ của TCS .Và trong những trường hợp cụ thể , mình khe khẽ hát một vài câu ...như đầu giờ chiều nay , mình và chú Quân trên đường từ quê trở ra (hai chị em về quê giỗ Tổ ), con đường dọc kênh Hòa Bình đẹp thế trong nắng thu , trong heo may , mình thấy " lòng chợt bình yên ...",cảm giác đó thật hạnh phúc , bởi suốt cả đêm qua , cả sáng nay , mình luôn giàn nước mắt , khi biết bà ngoại Vừng lại phải tất tả lên HN để chăm sóc cho mẹ con Vừng .Các con không biết thu xếp để mẹ phải phiền lòng , ngại với thông gia .Tối qua , thấy mình sụt sịt , bác Sơn vội vàng lấy thuốc ,may quá , đang ốm dở ...Sáng nay , Lan Anh hỏi -chị đau mắt à ? Ừ -cũng may quá , mỗi khi đau đầu , mắt luôn bị sụp mí.
Nhưng khí trời trong trẻo của mùa thu khiến mình bình tâm lại , và cũng bởi tất cả những khó khăn mà các con đang đối diện chưa bằng một phần nhỏ mà mẹ Phụng , mẹ Dung , mẹ Ngọt của các con đã trải qua .
Cuộc sống luôn là sự đan xen các cung bậc của cảm xúc . Nếu lúc nào cũng bình yên , thì chẳng khác nào cứ phải nghe mãi một giọng hát mình không hợp.

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011

Không biết nói thế nào !

Chỉ thấy buồn , giận và thương .Sự hẹp hòi dẫn đến ích kỉ.Sao không mở lòng để sống nhẹ nhàng hơn ?Phân vân và ngạc nhiên quá .Không lẽ ?

Côn Đảo

Chiều nay , ông nội Thư Khiêm Vừng đã đặt chân đến Côn Đảo - mảnh đất có nhiều kỉ niệm thời trai trẻ của ông.Không chỉ mình ông nội háo hức với chuyến trở về nơi 35 năm trước , khi tạm biệt , ông đã trồng một cây phượng , một cây xoài ở cổng cơ quan công an huyện Côn Đảo, mà mình cũng náo nức không kém - vì trong các câu chuyện , bao giờ bọn mình cũng nhắc tới Côn Đảo với bao niềm mong ước gặp lại .Chúc ông nội có chuyến đi nhiều ấn tượng nhé .Tin nhắn lúc 05:11:38pm ngày21-9-2011"cay phwong to nguoi om, nha xay moi c xoai khong con, canh van dep tuyet voi, dan it nen ai o quen thi buon .A thi cam dong lam "

Cháu bà nội -tội bà ngoại

Bà ngoại Vừng đang trên đường từ Ninh Bình lên với con cháu .Từ lúc Vừng ra đời , bà luôn ở bên cạnh ,chỉ về NB một tuần để thu xếp công việc , hôm nay lại vội vàng đi , vì con Huyền không khoẻ . Bà Thoa lên , nhưng lại bận với Khiêm .Nhà có ba đứa trẻ cũng thật vất vả .Con gái sinh nở , được mẹ đẻ chăm sóc là an lòng nhất , vì con có thể gắt gỏng , có thể làm nũng , các mẹ vẫn chiều.Cảm ơn các bà ngoại đã đem đến cho các con sự bình yên trong những ngày đầu làm mẹ .Và các con thêm thấu hiểu sự hi sinh lớn lao của những người MẸ - những người suốt đời lo cho con , cháu.

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2011

Bé Vừng ra đời.

Trưa nay , gần chính Ngọ , bé Vừng chào đời , vì bé không chịu xoay xuống nên mẹ bé phải sinh mổ .Ông nội bé đã lên với nhà bé . Bà nội mệt , lên sau nhé .Yêu các cháu Thư , Khiêm ,Vừng của bà .