Mắng oan con trẻ.
Hứa Ngọc Thảo học lớp 2.Bé linh lợi, khỏe mạnh, xinh xắn.Trong lớp, vì hiếu động nên Thảo hơi khó tập trung một chút.Vì thế, thỉnh thoảng cô giáo có ghi vào sổ liên lạc để bố mẹ nhắc nhở bé.Có điều, mẹ bé lại đặt nhiều kì vọng vào việc học hành của con cái ,nên Thảo hay bị mẹ mắng- thậm chí, cô nhắc một, mẹ mắng đến hai...Được cái, trẻ con mau quên, nên Thảo chỉ buồn chút xíu rồi lại vui ngay được.
Sắp Tết, nên Thảo lại hơi bị mất tập trung trong giờ Tiếng Việt, vì còn nghĩ xem có bảo mẹ mua cho con lợn nhựa mới không để đựng tiền mừng tuổi. Con lợn cũ đã bị chột một mắt, mõm lại bị sứt vì thỉnh thoảng Thảo lại mở ra , moi tiền , đếm xem được bao nhiêu.Cô giáo gọi Thảo đọc bài, Thảo ngắc ngứ mất đoạn đầu, lại trả lời sai một chữ, nên chỉ được có 6 điểm .Bé hơi lo lắng, vì có lần mẹ bé giao hẹn: học chỉ được điểm 7 cũng sẽ bị đánh đòn...
Đón Thảo về đến nhà, mẹ lấy ngay cây thước vụt một cái vào mông bé.May mà mặc nhiều quần áo ấm nên chỉ hơi đau một tẹo. mẹ còn bảo cho Thảo nợ hai roi. Điều khiến Thảo buồn nhất không phải vì bị đòn, mà vì sẽ không dám bảo mẹ mua cho con lợn mới.Thấy Thảo rầu rĩ, bố bé rủ đi chơi. Thảo được bố cho ra hồ Tam Bạc -con đường xung quanh hồ mới lát lại ,đẹp lắm ,có rất nhiều người ở đó ,Thảo thấy vui vui.
Tối hôm đó, bố mẹ Thảo cho bé đến nhà tôi chơi. Mẹ bé kể tội Thảo lười học, dốt Tiếng Việt, lo lắng cho việc học của bé, nhờ tôi tìm người kèm bé học...Thảo nem nép nhìn tôi. Tôi rủ sang phòng khác, được bé kể lại việc lúc chiều. Được tôi khuyến khích, bé đọc cho tôi nghe bài văn miêu tả cây si bên bờ hồ Tam Bạc(bé gọi thế-thực ra nó là một bài thơ).Tôi đặt tên đó là bài "Cây si già".Bài thơ như sau:
Cây si già.
Lưng nó gù,
Rễ nó dài như sợi tóc.
Nhưng lá nó xanh biếc,
Để đón mùa xuân sang.
Sao lại mắng Thảo học dốt Tiếng Việt cơ chứ.