Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

Ba vị Bồ Tát

Chiều cuối hè , cách đây hơn nửa tháng , tan giờ làm , rủ Ông nội Toe về quê, (quê gần , tiện thế ).Ngang đường ,ÔNT có chút việc , bảo BNT "vào bác Thạch chơi ,ngồi đợi"- nhưng mình không chuẩn bị cho việc thăm bác Thạch nên bảo :để em đi bộ , lâu lắm rồi không được thong thả , xong việc , ÔNT cứ thẳng đường nhé .Con đường nằm cạnh dòng kênh ,một bên cánh đồng ngập nước , đang chuẩn bị vào vụ cấy .Chân trời rực rỡ trong hoàng hôn .Gió mang theo hơi nước ,hoa dại miên man bên vệ đường ...Chân bước nhịp nhàng không thấy mỏi .Những chiếc xe máy , xe đạp của những người lao động từ nội thành hối hả về làng quê .
Đi được gần ba cây số , chân trời phía Tây ùn ùn mây đen , gió nổi rào rạt .Một chiếc xe máy giảm ga , dừng lại :cô về đâu , cháu cho cô đi nhờ .Cảm ơn cháu , người nhà cô đang đi đằng sau ,cô muốn đi bộ một chút .Chàng trai gầy gò,chiếc xe cũ kĩ, nụ cười tươi,phóng xe hòa vào dòng xe đang vội vã .
Rồi chiếc xe thứ hai :chị về đâu , tôi chở giúp . Cám ơn anh , người nhà tôi đang đến .Bóng áo xanh còn loang vệt vôi vữa vụt đi trong cơn mưa đang ập đến .
Chiếc xe thứ ba của một chàng trai trẻ có gương mặt sáng nhưng dáng vẻ lam lũ :cô lên xe , cháu cho cô đi nhờ .Cảm ơn cháu , người nhà cô đang tới .Chiếc xe đi được một đoạn , vòng lại :Cô đừng sợ ,cháu không lấy tiền đâu , cháu chở cô về tận nhà , mưa đến nơi rồi cô ạ .Cảm ơn cháu , người nhà cô kia rồi-quay lại , chỉ đại vào chiếc xe phía sau .Chào cô nhé -cảm ơn rất nhiều - mình hét lên trong gió ,và nước mắt rưng rưng . Vài người ngoái lại nhìn
Rồi ÔNT cũng đến , trong cơn mưa ,kể cho ÔNT chuyện dọc đường , ÔNT bảo :em đã gặp ba vị Bồ Tát .

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Ngỡ ngàng

Ba giờ sáng ngày thứ năm 28-7-2011, về đến nhà sau năm ngày ở Hàn Quốc . Ốm từ trước chuyến đi , ốm suốt cả hành trình , ốm sang cả ngày hôm nay .Một chuyến đi nhiều may mắn , vì về đến nhà , xem ti vi , vào mạng , mới thấy nước ngập những con đường mình vừa đi qua , may vì trong đoàn không ai ốm (trừ mình lúc nào cũng sụt sịt một nắm khăn giấy ), không ai đi lạc , mất đồ ...Nhiều ngỡ ngàng , vì hệ thống giao thông của họ , vì ý thức của người dân khi tham gia giao thông , không tranh giành , lấn đường , không còi xe ầm ĩ (lại nhớ bác Vương Trí Nhàn từng luận về tiếng còi xe của người Việt mình như đe dọa , như trấn áp, hung hăng ... mà buồn ). Ngỡ ngàng nhất là cách làm du lịch của họ : khai thác tối đa những yếu tố lôi cuốn khách du lịch .Bãi cột đá đảo Jeju , đầu rồng, miệng núi lửa , thác nước , ...cảnh quan thiên nhiên ấy ở Việt Nam nào có kém gì : ghềnh Đá đĩa ở Phú Yên , đảo Lý Sơn , Hạ Long , ấy là chưa kể Phong Nha - Kẻ Bàng...Làng dân tộc , món ăn Hàn ,...Sao họ làm tốt thế , còn mình làm du lịch theo kiểu cò con , manh mún , không đồng bộ .Ấn tượng về vệ sinh công cộng , sạch sẽ .Về lũ trẻ được vui chơi thỏa thích trong mưa , dù là mưa nhân tạo , về những ngôi trường có sân bãi rộng cho bọn trẻ nô đùa . Về những món ăn thật là khó nuốt , thấu hiểu thêm cuộc sống ngoan cường của những người ở miền đất không được thiên nhiên ưu đãi , nên cái gì cũng muối , như món cà , món nhút ở miền Trung nước Việt .
Và ngỡ ngàng nhất lại là sao người Việt mình đi du lịch lại nặng về mua sắm thế . Mua ào ào , như càn quét các cửa hàng, mua đến mức người Hàn bối rối , thích đến cửa hàng , chợ hơn là đến các di tích , trung tâm văn hóa ...Cũng có những người lặng lẽ đứng nhìn cảnh mua sắm náo nhiệt , thoáng chút ưu tư .