Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2012
Bốn mươi năm trước
Ngày mai là 16 tháng 4.Trong suốt 40 năm qua,cứ gần đến ngày này , mình luôn có tâm trạng buồn thương,và không bao giờ quên những hình ảnh :khói đen phía Thượng Lý-Sở Dầu,dòng người từ nội thành hối hả về ngoại thành sơ tán.
1972-mình học lớp 7-lớp cuối cấp 2 ở Đa Phúc,cách nhà gần chục cây số ,ở trọ nhà chị Bé.Theo đường chim bay ,chắc Đa Phúc chỉ cách Thượng Lý gần chục cây.Ngày 16-4-1972 ,B52 của Mĩ rải thảm...một góc quận Hồng Bàng mịt mù khói lửa...
Ngày hôm sau ngôi trường mình đang học đón rất nhiều thầy cô , bạn học mới.Năm ấy , kì thi tốt nghiệp cấp hai được thay bằng việc xét tốt nghiệp .
Ít ngày sau ,mình được tin gia đình cô giáo Quí-cô giáo chủ nhệm của bác Thông Cào hồi lớp 4-bị trúng bom.Thầy Sơn-chồng cô rất hiền.Cả nhà chỉ còn lại người con trai,em tên là Giang Hà (hình như họ Nguyễn).Trong đợt sơ tán lần một-1965-thầy cô về dạy học ở quê.Cô dạy giỏi ,nhưng nóng tính , trò sợ một phép -nghe bác Cào kể thế.Có năm , mùng một Tết , mấy anh em,chú cháu (Trí , Liêm ,Liễm)sang làng Phương Đôi chúc Tết thầy cô,gặp lúc nhà cô đang ăn cơm.Mình ngạc nhiên vì bữa cơm chỉ có canh cà chua (quê mình gọi là riêu),rau sống,không thịt cá .Sau này khôn lớn , mới nghĩ , chắc không phải vì khó khăn đến mức ăn uống đạm bạc như vậy , mà vì cô là người không câu nệ,không nặng về hình thức...nhưng hình ảnh bữa ăn ấy cứ đọng lại mãi trong tâm trí mình ,kể từ ngày 16-4-1972.
Nghe nói , sau này ,Giang Hà sống ở Mĩ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Ô ,sao khi đăng , các đoạn lại dồn thành một thế nhỉ ?
Trả lờiXóa