Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

Đường đi ngay dưới chân mình

     Mai Chi sinh năm 2001, lẽ ra năm nay em đang là học sinh lớp 8, nhưng năm học này , em mới học lớp 7.Vì năm học trước, em nghỉ ở nhà, bởi ông bà ngoại không có tiền cho em đến trường.Hè năm nay ( 2014), Quyết - một học trò cũ,người đã nhiều năm say mê với công việc thiện nguyện - tìm đến tôi:" Cô có cách nào giúp cho em ấy đến trường ?...".
    Gặp cô bé ở LỚP HỌC ĐOM ĐÓM ( do Quyết và các bạn của em mở, dạy KĨ NĂNG SỐNG và TIẾNG ANH cho các em có hoàn cảnh sống còn khó khăn và thiệt thòi), thấy em ham học, tôi quyết định giúp em đến trường.Trước hết là xin cho em vào lại ngôi trường cũ, gặp giáo viên chủ nhiệm của em năm lớp 6,cô giáo trẻ chia sẻ việc gia đình em nợ tiền trường , vài nét về hoàn cảnh của em...Và tôi hiểu lí do em phải nghỉ học cả một năm.Có rất nhiều nỗi buồn trong đó.Gặp thầy Hiệu trưởng, người quen biết cũ trong công việc, mọi việc thuận lợi hơn, và để nhà trường yên tâm, tôi đã viết giấy cam đoan bảo trợ cho Mai Chi về những chi phí ở nhà trường.
    Thỉnh thoảng, gọi cho cô giáo chủ nhiệm , được biết em chăm chỉ, mừng lắm, tuy em tiếp thu vẫn chậm.Có hơn một giáo viên " thắc mắc" với tôi , đại ý :Cô ( chị )sao không bảo trợ cho những em học giỏi , có phải tốt hơn không? Thấy thương Mai Chi hơn, vì ngay cả cái quyền được hưởng sự giúp đỡ của cộng đồng, em cũng bị xếp sau các bạn.Và cũng hiểu nỗi trăn trở của các cô giáo.Lại thấy mình bất lực...
       Tết Trung thu, Mai Chi xin địa chỉ để cùng cậu của em đến thăm nhà tôi.Tôi từ chối, vì không muốn chút tình nhỏ nhoi của mình với em lại thành món nợ với người thân của em.
   Một tấm ảnh ngày khai giảng ở một điểm trường trên vùng cao được đưa lên mạng khiến bao người xúc động. Các bạn tôi nô nức rủ nhau lên đó .Còn tôi, con đường ngay dưới chân mình.

2 nhận xét: