Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2009

Cha tôi

Người sinh năm 1910-Canh Tuất.Một người trung hậu,giàu tình thương,yêu lẽ công bằng.Một người luôn để lại dấu ấn sâu sắc cho những ai từng gặp mặt.Một tâm hồn phong phú,am hiểu sâu sắc lịch sử,địa lý,văn chương-dù chỉ bằng con đường tự học là chính.Người đã gieo vào lòng các con mình sự đam mê với sách báo,ham học hỏi,và hơn cả là luôn biết yêu thương mọi người trong tinh thần nhường nhịn,khoan dung.
Suốt thời trai trẻ,người luôn có ý định đi tu theo Phật giáo.Đến năm người 36 tuổi mới lấy vợ .Trước khi có gia đình riêng ,cha tôi thường gánh hàng cho bà nội tôi bán ở các chợ.Nhà nội tôi không có ruộng đất nên gánh hàng xén,vàng mã và môn thuốc ghẻ,cao dán mụn đã nuôi cả một gia đình đông đúc.Cha tôi không biết cày ,bừa tuy rất thích trồng trọt ,đặc biệt là chăn nuôi gia cầm.Bất cứ loại cây, con nào lạ,nếu gặp ,cha tôi cũng tìm nuôi bằng được-như một thú vui.Ngoài ngan ,ngỗng ,gà ri,vịt,lợn nhà tôi còn nuôi gà Ngũ trảo ,gà Mĩ.Tôi đã từng chăn gà Tây-khi tôi chỉ cao hơn ba con gà một tẹo.Nhưng vật nuôi trong nhà được cha tôi yêu quí nhất lại là lũ mèo.Sự chăm chút của người dành cho bọn mèo khiến tụi trẻ con phải ghen tị.Anh em Hiệu ,Hiến lúc ba bốn tuổi thường được gửi lên nhà tôi để bố đi dạy học,mẹ đi làm đồng.Có lần,Hiệu về khoe với bố mẹ :có con cá chép,ông lại nướng cho mèo-(con rô ron bé tí bồi dưỡng cho con mèo mới đẻ).Hình ảnh ông lão râu tóc bạc phơ,ung dung bên ấm trà buổi sớm,ba con mèo:Hoàng hậu ,công chúa ,hoàng tử-lông óng mượt,con đậu đầu gối,con trong lòng,con nằm cạnh,trông thật đẹp.Lại nhớ có lần ,không biết vì sao,"tồng chí"Kha lại đá mèo.Ông cụ lẩm bẩm:anh ấy lại đá mèo của tôi.(may mà cụ không đòi lại con gái!)
Năm 1991,cha tôi qua đời sau một cơn tai biến mạch máu não.Người nằm thiêm thiếp trong 10 ngày-đợi gặp đủ con cháu,nhận biết được tất cả ,rồi lặng lẽ ra đi.Không hiểu sao ,trong vòng 10 ngày ấy,lũ vịt lăn ra chết trước,bọn gà tiếp theo,rồi lần lượt con chó nhỏ bỏ đi,ba con mèo cũng rời nhà.Phải đến mấy năm sau ,nhà tôi mới lại nuôi được mèo.

3 nhận xét:

  1. Mỗi lần về nhà là bao giờ con cũng lên thắp hương ông ngoại. (Và mỗi lần thắp huơng các cụ ông vẫn giữ thói quen đó) Nhìn vào di ảnh của cụ, ánh mắt hiền từ của cụ vẫn cứ như dõi theo các con, các cháu.

    Con còn nhớ ngày xưa khi ông mất được hơn 1 năm. Bà ngoại hồi đó vẫn còn tinh tường khỏe mạnh lắm. Một hôm đang ngồi bán hàng, có người khách lâu ngày tới chơi hỏi thăm "Thế cụ ông dạo này thế nào"? Cụ bà trả lời :" Nhà tôi vẫn khỏe, ở nhà trên".

    Bây giờ thì ông vẫn cứ ở nhà trên đó thôi! Đó gọi là người còn sống vì vẫn còn ở trong "cõi Nhớ" của mọi người. Vì Lưu Quang Vũ đã nói cõi âm chưa biết có hay không, nhưng chắc chắn "cõi Nhớ" là có!

    Trả lờiXóa
  2. Lái nhớ ngày trước. Khi bán hàng thì thì phải khênh bàn ra ngoài để cho khách ngồi uống nước chè.
    Có lần bà bảo ông khênh hộ cái bàn vào trong nhà. Con còn nhỏ chỉ lăng xăng bê ghế thôi.
    Thế là ông khênh, nhưng rất là khó khăn, vì cái bàn to và nặng. Bà thấy thế bảo "Sao ông bê lại có vẻ khó khăn thế".
    Ông chỉ nói : "Bằng tuổi tôi thì bà biết!".

    Rồi cứ nhớ mãi!

    Trả lờiXóa