Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

Một chút nhỏ nhen

Chuyến xe Hải âu cuối ngày-lại là ngày lễ 2-9 nên đông chật người.Chọn chỗ ngồi cuối xe,khỏi vướng tầm nhìn,đỡ say xe,tin là ngủ được một lúc,chặng Hà Nội -Hải Phòng sẽ kết thúc.
Hai hàng ghế trước mặt có ba cô gái và một chàng trai người Hoa-hình dáng,tiếng nói của họ đã nói nên điều đó.Họ nói chuyện rộn ràng,ăn uống một cách vô tư.Đang choáng váng vì say xe,nghe họ nói nhức đầu vô cùng.Mình đập khẽ vào vai cô gái trước mặt,ra hiệu nói ít đi.Ba người hạ giọng,còn một cô vẫn ào ào như súng liên thanh.Cô nói với bạn đồng hành chán,lại mở điện thoại ra "buôn" tiếp,vừa nhai vừa nói...Chán chả buồn nhắc,nhưng lòng dấy lên một nỗi bực mình.Gần hai tiếng đồng hồ bị tra tấn bởi thứ âm thanh ríu rít,rộn ràng...sự bực mình đã biến thành căm hờn,thành "tinh thần yêu nước".Quân xâm lược,đồ dã man,định "bá chủ,bá quyền"ngay cả trên xe buýt nhà tao à?
Họ xuống bến cuối,mình xuống trước họ một bến.Làn gió thu khi đêm về khiến đầu óc mình tỉnh táo.Lòng căm thù bỗng chốc tiêu tan.Tôi đã nghĩ gì thế?Tôi căm ghét họ vì lẽ gì vậy?Vì họ trẻ trung vô tư ư?Vì sự ám ảnh của Trường Sa ,Hoàng Sa,Tây Nguyên..hay chỉ vì đang say xe...Sao không thương cô gái xa nhà ,xa quê mưu sinh xứ người,tìm vui trong những cuộc chuyện trò?sao không yêu vẻ trẻ trung sôi nổi của cô như tình cảm dành cho con cháu mình...?và nhắc nhở cô chân tình như nói với người thân...?
Thấy mình nhỏ nhen .Chợt nghĩ khi Khuê Khanh Minh Anh Hằng Hà Thư...đi đến nơi nào trên trái đất lại gặp phải thái độ kì thị như mình hôm đó với cô gái người Hoa.
May mà ngoài cái đập vai khe khẽ,tất cả chỉ là trong ý nghĩ.Nhưng cũng thấy xấu hổ.

2 nhận xét:

  1. Hôm qua tớ ngồi với lão Triển, Diễn. Chúng nó sướng thật.

    Trả lờiXóa
  2. Lục tặc và Tam bành luôn có sẵn trong mỗi con người.

    Nghĩ đi rồi lại nghĩ như thế thì đã là La Hán rồi bà ạ.

    Con ở trên đô thành cũng nhiều chuyện ngang tai trái mắt, ức chế.
    Ra ngoài đường gặp bãi cứt chó của nhà hàng xóm cũng thấy điên.

    Đi đổ xăng gặp phải thằng chen ngang cũng thấy bực.

    Lên báo đọc bài đọc vở cũng thấy chán.

    Đội bóng mình yêu thích thua mình cũng cay cú.

    Nghe ông Chủ tịch nước phát biểu ngô nghê cũng thấy đất nước này thật là thảm. Rồi nghe ông Thủ tướng bảo chưa từng kỷ luật ai thấy ông ấy cũng thật là vớ vẩn..

    Đại loại từ v iệc to việc nhỏ cái gì cũng có thể dấy lên trong mình những điều khổ não.

    Nhưng rồi có lẽ. Không ai muốn như thế cả.
    Nên nghĩ đi rồi bao giờ cũng n ghĩ lại.

    Chưa học được Trung Dung thì ít ra cũng nhìn mọi thứ khoan dung hơn.

    Có thể là di truyền từ cha mẹ chăng!

    Trả lờiXóa