Thứ Năm, 20 tháng 1, 2011

Con trai cưới vợ

Cậu thứ nửa đùa nửa thật:Thư , Khiêm sắp có em. Cậu cả ré lên :bố mẹ xem thế nào , chúng nó có vấn đề . Ui giời nhà mình vẫn chuẩn bị tinh thần cưới vợ cho em ,nó gần ba mươi ,trông sáng sủa nhé , nghề nghiệp ổn định , ngoan nổi tiếng trong nhà , có hư một tí cũng dễ thông cảm . Mẹ cứ chiều nó ...thằng anh lụng bụng.
Mình có chiều con không nhỉ ?Chắc là không .Bằng chứng : các cậu tự chăm sóc bản thân từ bé . Cứ lớp ba là đã biết rửa bát , lớp năm là nấu cơm , giặt quần áo , dọn nhà. Mình không phải mất công đưa đón , dù các cậu đi học cách nhà gần ba km , một cậu lớp năm , một lớp ba chở nhau bằng xe đạp mini , có lần đến đầu làng , hai thằng bỏ xe , vật nhau giữa đường , vì anh ấy cứ bắt con phải chở Quần áo mẹ mua cho loại nào mặc loại đó , chỉ là hàng may sẵn , rẻ tiền . Đến nỗi có lần cô bạn thân bảo hai thằng mà là con cô , cô mua cho toàn quần áo đẹp (cô ơi cô , giờ chúng nó toàn mua loại đẹp như để bù lại ngày xưa. )
Ăn uống kham khổ , nên cậu cả hơi còi , chưa được mét bảy mươi . Cậu thứ khá hơn , được hơn mét bảy.Hi vọng con cái các cậu sẽ cao to hơn.
Các cậu có ông bố chiều con . Bằng chứng :ngày các cậu bé , bố các cậu thỉnh thoảng lại năn nỉ :hay là hôm nay mẹ rủa bát hộ con . Ô hay , rửa là rửa thế nào . Bữa ăn có chút thịt , các cậu ăn phần nạc , bì , mỡ bỏ lại ,bố tiếc của , ăn cho đỡ phí. Bây giờ các cậu lớn , chục năm nay ,ở trên Hà Nội , học hành , làm việc , đã trưởng thành , thế mà thỉnh thoảng bố các cậu lên thăm , nhà có đồ dùng gì tốt tốt đẹp đẹp thì y rằng bố các cậu đã đem cho các cậu .
Các cậu chưa khiến bố mẹ phiền lòng , nhưng bực mình thì có , nhiều nữa là khác . Thỉnh thoảng mình cũng phải quát lác , dữ dằn .Cậu thứ hồi lớp một dám đánh một anh lớp hai người làng bên , khiến cho anh lớp hai không dám đi học . Bố anh lớp một nhờ bố anh lớp hai dọa cho một trận nên thân .Còn mình từng xách cổ cậu đi vào nhà ông Thiết cùng xóm, bắt xin lỗi vì đã đánh con ông ấy .Ông Thiết thương , bảo tha cho nó , mình không nghe, đợi cậu xin lỗi nạn nhân xong mới cho về .
Năm 1994, chuyển nhà , cậu cả ở lại với bà ngoại ,cậu thứ đi theo mẹ , bố các cậu đi về cả hai nơi. Cậu cả buồn , nhưng thương bà nên không đòi đi theo , thỉnh thoảng mẹ về , hoặc cậu ra chơi với em. Bà chiều cháu nên cứ trời mưa rét là cậu nghỉ học , học bạ năm lớp Tám của cậu có kết quả thảm hại .Nhà có khách , bà ngoại mua năm quả trứng vịt , cậu luộc cả lên , dằm nhỏ trong bát mắm . Còn cậu thứ , năm ấy đã một mình trông nhà đêm ba mươi Tết, để bố mẹ về quê đón giao thừa trong nhà nội , nhà ngoại . Sáng sau , đạp xe về quê -cách nhà gần hai mươi cây số.Mình còn giữ bản kiểm điểm vì tội đánh nhau với anh cùng xóm của cậu-theo như cậu giải thích là bênh anh Cường (con cô Nhuệ ) bản kiểm điểm -cậu vẽ cả sơ đồ:chỗ nào anh Cường cãi nhau , chỗ nào anh Cường bị đánh và chỗ nào cậu xông vào.. . Năm ấy cậu học lớp Sáu.May mà càng lớn cậu càng ngoan . Bố cậu thường khen thầm với mình là cậu tu sớm.
Thế mà bây giờ cậu cả đã hai con . Cậu thứ chuẩn bị cưới vợ . Mừng là hai cậu luôn yêu thương chăm chút cho nhau, sống đàng hoàng , có trách nhiệm . Mình và bố các cậu có thể xoa tay mỉm cười được chưa nhỉ?
.

Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

Ăn cỗ đi trước...

Trưa qua , đến đám cưới muộn một chút vì đợi con Khanh ,Huyền ,Công Minh đi BigC về, rồi bọn trẻ về quê.Đi lên đi xuống hai lần ,gia chủ vẫn không xếp được chỗ . Chừng bốn chục người chờ đợi . Bọn trẻ bảo :hay mình về . Can các cháu , khuyên đợi thêm chút nữa , vì nếu mình bỏ về , gia chủ sẽ áy náy , khiến cho ngày vui của đôi trẻ bị ảnh hưởng ít nhiều. Đến lần thứ ba thì mọi việc ổn cả . Đùa bọn trẻ , cỗ giờ mới ngon nhé , vì thực phẩm tươi sống hơn , nóng sốt hơn , và cơ bản là mình chủ động vào bàn , không đợi mời .Hix...láu cá nhể . mà sao tồng chí ấy mời nhiều khách thế , cũng mừng là thiếu cỗ , chứng tỏ ai cũng nhiệt tình >tồng chí này sống chân tình>mình ăn nhiệt tình >ốm thật tình .

Ăn cưới nhiều=cúm

Hai ngày thứ sáu và bảy -đi ăn cưới ba tiệc liền . Đến tiệc tối qua , nhìn đồ ăn thấy sợ. nói nhỏ với Quyên , Ngà ,Thu :đừng tiếp đồ ăn cho cô nữa , cô sợ rồi. Không biết có phải ăn nhiều quá không , mà về nhà bị hắt hơi , sổ mũi, đau toàn tập luôn. Thế là một ngày chủ nhật đi tong . Không cho mọi người đến gần , sợ lây cúm thì chít.Bao giờ khỏi hẳn mới dám đi thăm Phượng Thư và Khiêm.Ui zời, chán thế chứ.

Thứ Năm, 6 tháng 1, 2011

Đám cưới

Thứ ba tuần sau , ngày 8 âm lịch , cháu Hùng , con trai lớn cô Lan , cưới vợ. Ngọt , Thủy lo chuyến xe đi Quảng Ninh , sáng đi , tối về .Các cô em thương cháu mồ côi mẹ , muốn cuộc đi đông đảo , rầm rộ . chết cười , chỉ một việc tiền mừng để chung hay riêng cũng bàn bạc , tranh cãi. Các em muốn để chung , với tổng số xyz , chúng em có abc, làm thế nào để có xyz là được chứ gì . Mình cười , yên tâm , sẽ có đủ .Rồi lại một chú em họ điện hỏi vay tiền để hoàn thiện nhà , rồi một cô cháu họ vay tiền để chữa bệnh cho con ...Haizzzzzzz.Yêu tiên đám cưới trước đã

Thứ Hai, 3 tháng 1, 2011

Nhớ bọn trẻ

Sáng nay trời lạnh. nhớ Thư và Khiêm quá.

Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

Bưu ảnh

Bưu ảnh -sau 1975 từ thiệp được dùng thay thế -là món quà mình yêu thứ nhì (thứ nhất là sách ).Tấm bưu ảnh đầu tiên mình có là của anh Uy cho , vào năm 1969 , khi anh chuẩn bị nhập ngũ , có chở mình bằng xe đạp lên Hiệu sách Nhân dân , anh mua bưu ảnh để tặng bạn bè làm kỉ niệm.Đó là tấm ảnh hoa cúc trắng in trên giấy cứng,khổ 13 x 18cm (khoảng thế ). mình nâng niu tấm bưu ảnh, và yêu hoa cúc trắng từ bấy đến nay.Một tấm thiệp (từ thay thế -gọi tiện lợi -không nhầm với thiếp, chỉ dùng trong việc mời dự đám cưới gọi là thiếp cưới hay thiếp mời ) nữa mình cũng rất yêu , nó có hình hoa sen trong vòng elíp , của chị Phạm Hoàng Oanh tặng mình , hai chị em gặp nhau trong đội tuyển thi HSG miền Bắc (hồi bé mình học tương đối nhỉ ).Những năm anh Uy học ở Môn -đa -vi ,hầu như thư nào anh gửi về , cũng có quà bưu ảnh cho mình . Có tấm ảnh Ông già Nô-en tặng quà cho một bé gái , có bức tranh về một khu rừng , rồi hoa cẩm tú cầu... nhiều lắm , với mình , đều rất đẹp .Có tấm hoa huệ tây khiến mình tưởng bở - vì người tặng không phải anh trai . Có tấm ảnh hoa hồng của một tình yêu không thành ...mỗi một tấm thiệp là một kỉ niệm , là một câu chuyện nhỏ.
Sau này , khi đi dạy học, năm nào mình cũng nhận được rất nhiều thiệp , của học trò , của bạn bè
nhân ngày Nhà giáo .Mình giữ lại tất cả những tấm có lời đề tặng.
Có một tấm , người đề tặng gọi mình là chị , thế rồi mình phải gọi hắn bằng anh suốt ba mươi năm nay.Thỉnh thoảng , Hắn bảo làm gì có chuyện ấy , xin thưa , bút tích vẫn còn.