Thứ Năm, 17 tháng 9, 2009

Chị Nhỡ

Có những người mà nỗi khổ đeo bám cả cuộc đời.Tưởng như không thể khổ hơn được nữa.Chị Nhỡ là hình ảnh cụ thể nhất mà mình ko bao giờ quên,càng thấm thía điều được gọi là số phận con người.theo về họ hàng,mình còn là dì,chị Nhỡ là cháu.nhưng vì chị nhiều tuổi ,nên anh em mình cứ gọi chị xưng em .Nhà chị có ba chị em.Bố mất sớm,người em trai duy nhất ra chiến trường ,hi sinh năm 1967.Em gái lấy chồng làng bên.Chị lỡ một chuyến đò,đưa đứa con gái tên Nhờ về ở cùng mẹ.Chị làm công nhân ở công trường xây dựng ,có thêm đứa con gái .Làm lụng ko ngơi nghỉ , người phụ nữ ấy không biết đến ốm đau,hay là không cho mình cái quyền được nghỉ ngơi ?chị thường giúp mẹ tôi dọn vườn, làm ruộng .Lặng lẽ,cần cù,người đàn bà ko nhan sắc ấy như một cái bóng thui thủi nơi góc làng.Rời công trường,chị về làm xã viên HTX nông nghiệp,sinh tiếp hai đứa con trai .Nhờ trời ,hai đứa trẻ khỏe mạnh ngoan ngõan.Dân làng cũng ko xì xèo bàn tán về việc chị sinh con,mà chỉ ái ngại cho cuộc sống khốn khó của chị. Bọn trẻ lớn dần,đỡ cho chị công việc đồng áng.Và rồi,ngườiđàn bà là vợ của người làm bố hai con trai chị tìm đến nhà.họ ôm nhau khóc.Xóm giềng mừng cho chị đã có nơi nương tựa.Nhưng không lâu sau đó một buổi sớm,chị lội xuống kênh lấy rau lợn,bị cảm,qua đờiĐám tang của chị ko một nhành hoa đưa tiễn.Đứa con gái đầu lấy chồng làng bên,cũng khổ ko kém mẹ,bỏ đi Trung quốc.Đứa con gái thứ hai lấy phải người vũ phu,bị đòn như cơm bữa,cũng trở nên góa bụa sau khi ngươi chồng bị tai nạn.Mẹ chị mất sau chị nhiều năm,bà trở nên lẩn thẩn từ sau khi nhận tin con trai hi sinh.Hai đứa con trai nay đã trưởng thành,được thừa hưởng từ mẹ sức khỏe và sự cần cù lao động,được sống trong thời kì đổi mới nên ko phải đói nghèo triền miên như mẹ chúng.
Nhiều năm rồi,tôi cứ khắc khoải :giá mà mình kịp nghĩ ra,mua cho chi Nhỡ một vòng hoa,để đám tang chị đỡ tủi.
đ

1 nhận xét:

  1. Làng mình nghèo, dẫu rằng có chút danh "Trà Phương công chúa" thời ông vua họ Mạc, nhưng từ khi anh em mình biết nghĩ, thấy toàn phận nghèo. Còn ai tột cùng thê thảm như gia đình cụ Đẹn, hạnh phúc là cái gì quá đỗi xa xỉ chẳng bao giờ đến với vợ chồng con cái nhà cụ ấy. Rồi anh em ông Đại- ông Ngật, ông Hâm điếc, bà Hiếm... Thương lắm. Bao nhiêu năm, trăng tròn rồi lại khuyết, con người cứ lầm lũi, thui thủi trong cuộc mưu sinh vật vã, đến khi xuôi bàn tay, xòe ra chỉ nắm được chính mình.

    Trả lờiXóa