Sếp cũ của mình là một người có ý chí phấn đấu trong cuộc sống thật đáng khâm phục.Mồ côi cha,mẹ tái giá,ở với bác,vươn lên bằng con đường học hành,sếp là hình ảnh của vượt khó.Trong 7 năm làm việc dưới quyền sếp,mình thấy sếp cũng có cuộc sống như bọn mình.sếp ko quí,cũng ko ghét gì mình,đôi khi còn bỏ qua cho tật xấu kinh niên của mình là muộn giờ,có thể là vì mình làm việc (tương đối)có trách nhiệm.(Không hiểu sao ,bao giờ ngày tổng kết cuối năm,mình và Hiển cũng có mặt sớm nhất.?Có khi hoãn mà bọn mình cũng ko biết.?)Gần 20 năm qua,khi hỏi thăm về sếp,một tin vui là sếp thăng tiến,còn lại là những điều ko hay.Người đời có vì ghen ăn tức ở mà thêm thắt buộc cho sếp những điều tai tiếng ?Hay sếp cũng ko tránh khỏi cái vòng xoáy ghê gớm của danh lợi,mà ai bị hút vào cũng phải để văng đi ít nhiều nhân phẩm của mình ?Còn nhớ,có lần mình bị nhắc nhở một việc gì đó (lâu ngày nên quên),có vẻ bị hơi oan một tí,mình định gặp sếp để khiếu nại.Phòng sếp khép hờ,mình gõ cửa,sếp mở cửa mời vào.Mắt sếp đỏ hoe,lần đầu tiên thấy sếp như vậy,có hơi bất ngờ,bởi sếp có tiếng là lạnh lùng.Trên bàn,có tờ báo Phụ nữ VN ,đập vào mắt mình là bài thơ "Nhà không có bố"của tác giả Nguyễn thị Mai,bài thơ mình nhớ đến giờ,có những câu:không có bố,ko thì giờ -Bữa cơm chẳng đợi chẳng chờ chẳng mâm.Ngày đông gió bấc mưa dầm -Dậy che mái dột âm thầm mẹ con...
Mong sao những điều ko hay vê sếp đã bị thiên hạ thổi phồng ,chỉ có một mảylà sự thật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét