Xóm nhỏ nằm dưới chân núi Trà,cạnh con đường liên huyện.Tuổi thơ của mình gắn bó với xóm núi vì gia đình họ ngoại hầu hết sinh sống tại đó.Ngôi nhà của ông ngoại có hai cửa sổ lớn ở hướng nam,mùa hè lộng gió đồng mát rượi.Mình và Hiền-em con cậu-thường nằm trên bậu cửa,hoặc ngồi thò chân ra ngooài,kể cho nhau nghe những chuyện vu vơ.Ngoài lối ngõ có hàng duối,sang thu có quả chín vàng ươm.Bụi nhài luôn xanh tốt,đến đêm nở hoa trắng muốt, hai chị em thường hái để ông ướp trà.Nhà trên hướng Bắc,xây bằng đá núi,sau này lợp ngói.Nhà dưới đắp đất ,cắm văng,hướng Đông.Sau nhà dưới có cái ao nhỏ,nước trong veo.Mợ thả rau rút,rau muống,có cả bèo ong,bèo cái để cho lợn.Bờ ao là nơi thích nhất.Cỏ lúp xúp ven bờ,bụi cói ,bụi năn,cây hoa dành dành cuối xuân hoa bung nở trắng lóa,thơm ngan ngát.Cây sắn ăn quả được quan tâm nhất,vì những quả chín mọng ,đỏ tím vị ngọt hơi chát luôn đem lại niềm vui cho lũ trẻ.Được leo trèo,vươn tay hái quả ở cành xa cũng là một thú vui.Còn có cây ổi,cây bưởi và rặng tre luôn luôn rì rào trong gió.Xung quanh nhà ông ngoại là những người họ hàng.nhà cụ Trại ,bác Lạc ,cụ Vãn cụ Thê,bác Phu...với những lối đi miên man ,nối liền các ngôi nhà,càng làm cho cuộc sống trở nên gắn bó,yêu thương.
Ông ngoại có nước da đỏ hồng,râu tóc bạc phơ,hiền từ,yêu thương con cháu hết mực.Ông cặm cụi suốt ngày chẻ lạt,đan lát.Rổ rá,thúng mủng ,nong nia,do ông đan bao giờ cũng bền đẹp.Đêm đến,mình và Hiền mỗi đứa nằm một bên,nghe ông kể chuyện,ông dang tay cho hai đứa gối đầu.
Chiều chiều ,bọn trẻ xóm núi hay lên chơi ở chân núi.Có hoa ngái,mẫu đơn,có những loài hoa dại ,qủa dại hái để chơi,thi nhau ghè đá muối.những tảng đá phủ đầy rêu,hang lưng chừng núi...luôn gợi cho bọn trẻ ham muốn được một lần sống như Mai An Tiêm ngoài hoang đảo.Cảnh bình yên ấy không được bao lâu,những năm chiến tranh,ngọn núi nhỏ trở thành trận địa phòng không.Bom bi của giặc còn gây thương tích,thương vong cho người dân làng Trà mãi những năm sau chiến tranh.
Năm 1969,ông ngoại mất.Mợ bị ốm,nằm bệnh viện sơ tán ở Thạch Lựu,Luyện đi nuôi mợ.Mình và Hiền trông nhà.Hai đứa mang rào gai rấp cửa,chèn chống thật kĩ.Đêm xuống,đem cái hỏa lò để lên phản,bắc ấm,đun nước,bày chén,đóng giả làm ông ngoại và ông Thê ,trò chuyện như khi ông ngoại còn sống.Hiền bảo:Ông ạ,con cái S.nhà ông B.mất nết quá,nó theo giai rồi.mình bảo :hư quá...Đúng lúc ấy ,bác Trại từ ngoài cửa sổ ngó vào:hai con này làm gì thế?Mình ngó ra ,bảo:Nhà Trại đấy hử ?Vào uống nước!Bác chạy mất.Sáng sau ,bác hỏi:Hôm qua hai đứa làm gì mà thức khuya thế?Mình chối:không,chúng cháu đi ngủ,không làm gì cả.bác tần ngần mãi.
Xóm núi giờ có nhiều thay đổi .Nhưng những ngày thương yêu cũ chẳng bao giờ có thể quên.
Nhớ mãi cái lần theo thày ra Phòng, đi bộ mỏi chân, mới qua đầu núi, gần ngã ba Đại Hà, chỗ góc có mấy cái nhà ngói bên kia kênh, mình cứ tưởng đã đến Phòng làm ai cũng cười. Hồi ấy toàn đi bộ, khiếp.
Trả lờiXóaPhía sau nhà ông ngoại có một vườn ổi. Gần giáp tường nhà bác Trại, ông giồng 2 bụi hương bài, lại có cây sắn cao thật là cao, sau nhà dưới cũng có cây sắn. Hồi bé mình lên ông chơi, trèo vặt sắn ăn, thâm sì cả môi.